Lần đầu ra mắt gia đình bạn trai, tôi điếng người khi chị dâu nói tôi từng là bệnh nhân của chị, đi phá thai 4 năm trước, và rằng chắc chắn chị không nhầm lẫn.. Tôi và Hiển yêu nhau hơn một năm nay, hai đứa định sẽ cưới vào tháng tới. Tuần vừa rồi anh ấy đã đưa tôi về ra mắt gia đình. đầu tiên buông tay ra , và caspond ngồi xuống. the first to release their handshake , and caspond sat down. buông tay tôi. let go of my hand. tôi nên buông tay. should i slap away his hand i should get out of the hand. buông bỏ. let go drop surrender detachment. buông ra. Xin cha mẹ, chỉ cần cha mẹ không buông tay, cả đời này con mới có thể là cánh diều lộng gió. Rằng cuộc đời này gia đình vĩnh viễn là nơi ấm cũng nhất con có thể trở về. "Một cuộc sống vì một cuộc sống khác mới là một cuộc sống xứng đáng" - Albert Einstein Họ đành gửi tới nhau lời xin lỗi muộn màng, lời chia tay đau thắt quặn tim. 1. Vẫn biết rằng quá khứ ở đằng sau. Chút gió, mà anh buông tay. 7. Ngày không anh - nắng vẫn ấm và cỏ vẫn xanh. Nghĩ về tình cảm trước kia mà tim quặn đau. 7. Quá khứ đã xảy ra tôi Nỗi đau ấy! Xin gửi lại quá khứ *~. 301 likes. <3 There once was a little girl who never knew love until a boy broke her HEART 1 người con gái không hề biết đến tình yêu cho đến khi có 1 người con Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. “Anh buông em ra đi… em xin lỗi… ” Lời còn chưa dứt, nước mắt đã tràn ra, lăn xuống từng dòng nóng mắt Giang Tư Thần đỏ rực, nhuốm một tầng bi thương, cứ vậy mà yếu ớt nằm trên giường chịu đựng. Vương Duệ Đằng giống như không nghe thấy, chỉ chăm chăm vùi đầu trước ngực hết cắn rồi lại mút, mặc kệ cô có vặn vẹo ra sao cũng không để nén đau rát nơi hạ thân, Giang Tư Thần giơ chân muốn đạp loạn tìm đường thoát ra.“Duệ Đằng… anh cứ phải ép em đến mức này sao? Nhưng em là vợ anh… anh không thể đối xử với em như vậy…”Cô là vợ của hắn, một người vợ danh chính ngôn thuận. Chỉ có một mình cô biết, suốt hai năm qua nhắm mắt hay mở mắt trong đầu không nhịn được lại hiện lên hình ảnh hắn cùng người khác ân miệng Vương Duệ Đằng hơi động đậy, thân dưới cuối cùng cũng chịu ngừng lại trong giây thế này mà đã là tàn nhẫn sao? Vấn đề này hắn nhất định sẽ cùng Giang Tư Thần nói rõ một cười của hắn làm cô có cảm giác như gió rét quét ngang qua, cả người bất giác run lên bần bật.“Cô làm không được?” Ánh mắt không hề che giấu tia chán ghét, lại nói“Chỉ cần cô ngoan ngoãn ký vào giấy ly hôn, một cọng tóc tôi cũng không đụng vào. Còn không, cả đời này đừng mong trốn tránh.”Câu cuối cùng giống như từ kẽ răng hắn rít ra, mang tất cả ý chí chống cự của cô đánh gục.odaycotruyenngontinh_ xuhuong fyp viral xh [Bảo Anh] Nhìn vào hư không, ngước vô định vào xa xăm Thở dài tiếc nuối... biết bao ân hận với một người Nặng lời, nhau đau vỡ trái tim, người tổn thương đi rồi Nhận ra phải sống xa anh chẳng dễ dàng, chẳng dễ đã biết cần hoa lấy mật Biết đợi nắng sưởi ấm mỗi ngày Em giờ không trẻ con như trước Sẽ không để lạc nhau dù một quá khứ có trở lại Hứa với anh sẽ chẳng còn sự khờ dại Và sẽ yêu anh êm đềm vững chãi Gió thôi gợn sóng trả lại mặt hồ yên những nỗi nhớ lấn át Chẳng biết vui bao giờ để nở nụ cười buồn Trái tim em bây giờ chẳng khác Có cả thế giới nhưng trong lòng lại chơi vơi Vì anh chính là cả cuộc đời[ Từ lâu tôi nghĩ rằng bao ngốc nghếch Chịu đựng vì yêu ai cũng trải qua Người yêu dỗi hờn hay trách móc là quan tâm đến ta Chẳng hiểu sao hai đứa cứ xa dần Thương nhưng vẫn không sao lại gần nữa.[Bảo Anh] Ong đã biết cần hoa lấy mật Biết đợi nắng sưởi ấm mỗi ngày Em giờ không trẻ con như trước Sẽ không để lạc nhau dù một quá khứ có trở lại Hứa với anh sẽ chẳng còn sự khờ dại Và sẽ yêu anh êm đềm vững chãi Gió thôi gợn sóng trả lại mặt hồ yên những nỗi nhớ lấn át Chẳng biết vui bao giờ để nở nụ cười buồn Trái tim em bây giờ chẳng khác Có cả thế giới nhưng trong lòng lại chơi vơi Vì anh chính là cả cuộc đời Anh chiếm hết cả cuộc mắt nhớ phút đắm đuối Lúc đôi môi anh thì thầm gọi nhẹ "babe" Thắm thiết hôn từ sau Có những cảm giác ám ảnh chẳng thể phai màu.I just can't stop missing you babe Nhưng không ta đã kết thúc Chẳng thể nói ra lời thật lòng muộn màng để nói câu Em xin lỗi, buông xuôi quá khứ chấp nhận vùi bao nhớ thương Dù ngọt đắng cũng chỉ vì lời nhau đau vỡ trái tim, người tổn thương không về. Hôm nay Bắc Kinh tuyết rơi nhiều, tính ra Hiểu Lam cũng đã về nước được hơn hai tháng. Hai tháng qua cũng không có gì, nhưng đối với cô, quãng thời gian này thật đặc biệt. Cha cô dần hồi phục, làn da ông hồng hào hơn trước, cũng có thể đi chơi cùng cô. Cả nhà quây quần ấm áp, bác sĩ nói, với sự tiến triển như hiện tại,năm nay cha cô sẽ được về nhà ăn Tết cùng gia đình. Thật may đến chiều thì tuyết đã không còn nặng hạt như buổi sáng, nhân cơ hội rảnh rỗi, Hiểu Lam quyết định đến thăm một người, Triệu cà phê theo phong cách cũ của Triệu Quốc vẫn như trước. Qua tấm kính trong suốt của cửa hàng, Hiểu Lam đã bắt gặp bóng hình quen thuộc của cậu. Không giấu nổi niềm hạnh phúc, cô nhanh chóng tiến vào. Thấy cô, Triệu Quốc vẫn rất bất ngờ. Dù đã biết Hiểu Lam về nước từ hai tháng trước nhưng mãi đến hôm nay hai người mới có cơ hội gặp mặt trực tiếp thế này. Thấy Triệu Quốc cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chặm vào mình, Hiểu Lam cười dịu dàng" Sao thế?Mới đó mà đã quên người bạn bất hạnh này rồi à?"Câu nói của Hiểu Lam như kéo cậu trở về thực tại, chắc có lẽ Hiểu Lam thay đổi nhiều quá, khiến cậu nhất thời vô ý." Quên sao được, cậu ngồi đi,rồi mình sẽ từ từ tra hỏi cậu " Sau đó Triệu Quốc hỏi rất nhiều, rất nhiều chuyện. Cậu hỏi Hiểu Lam cuộc sống bên kia thế nào? Công việc ra sao?Rôm rả một hồi, cuối cùng Triệu Quốc cũng nhắc đến vấn đề mà Hiểu Lam vẫn luôn cố gắng né tránh" Lâm Phong, anh ấy biết cậu về nước chưa?"Hiểu Lam bỗng sững lại, nói thật, từ ngày về nước, cô chưa từng gặp lại Lâm Phong lấy một lần. Trước kia đọc tiểu thuyết, thấy mỗi khi nữ chính về nước, người mà cô ấy gặp lại đầu tiên chính là nam chính. Nhưng có lẽ cô là một trường hợp đặc biệt, hoặc cô không phải là nữ chính" Chưa, mình và anh ấy chưa gặp lại nhau".Biết Hiểu Lam không muốn nói, Triệu Quốc cũng không cố gặng hỏi thêm, cậu nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác. Một lát sau, điện thoại bên cạnh đổ chuông, là mẹ gọi Lam rất nhanh nhận máy, giọng mẹ xem ra rất vui" Hiểu Lam, con đang ở đâu thế? Cha con nói muốn đi mua sắm một chút để chuẩn bị cho Giáng sinh, nếu con rảnh thì về nhé " Nghe xong, Hiểu Lam cũng hết sức bất ngờ. Không ngờ cha cô hôm nay lại có hứng thú đi mua sắm đến vậy. Trước kia ông gần như không đi sắm đồ nhiều, đa phần việc mua sắm là của hai mẹ con cô. Hiểu Lam cũng vì thế mà khí thế shopping hừng hực" Con đang ngồi ở chỗ của Triệu Quốc, con sẽ về ngay, mẹ đợi con một lát "Nói xong cô quay sang Triệu Quốc" Hôm nay đến đây thôi, cha mình muốn đi mua sắm, mình muốn về đi cùng ông" sau đó còn không quên trêu chọc" Cậu cũng quay lại làm việc đi, chủ quán gì mà bỏ bê cửa hàng, khách khứa sắp bỏ về hết rồi kìa ". Không chịu kém cạnh, Triệu Quốc nói" Aiz, có lẽ thế thật. Thôi, cậu về đi, đừng để hai bác chờ"Chiếc xe rất nhanh đưa Hiểu Lam về đến bệnh viện mà cha cô đang ở. Vừa đỗ xe lại, cô đã thấy cha mẹ đứng trước cửa bệnh viện, như để chờ cô về. Thấy vậy, Hiểu Lam không khỏi trách" Sao cha mẹ lại ra đây thế này? Ngoài trời lạnh lắm " Mẹ Hạ ôm chặt lấy cánh tay chồng, khẽ cười" Cha con muốn đấy, thôi, chúng ta mau lên xe kẻo gió "Trung tâm thương mại của thành phố hôm nay xem ra khá đông người. Có lẽ mấy dịp lễ tết sắp đến, mọi người muốn sắm sửa một chút. Dưới sảnh chính có một cây thông Noel khổng lồ được trang trí rất đẹp. Dây đèn màu vàng lấp lánh được cuốn quanh thân cây, xung quanh là mấy món đồ trang trí quen thuộc. Tổng thể hài hòa đẹp mắt. Sau khi chọn được vài đồ ưng ý, cha còn muốn tiếp tục đi lòng vòng xung quanh trung tâm thương mại để xem đồ nữa. Có lẽ quãng thời gian làm bạn với giường bệnh quá dài khiến một vài thói quen của ông cũng dần thay đổi. Đi được một lúc cũng đã thấm mệt, cả nhà cô quyết định đi ăn đồ Nhật. Trong lúc chờ đồ ăn, ông Hạ bỗng nói" Hiểu Lam, quãng thời gian qua con vất vả nhiều rồi ", thấy cha mình bỗng nghiêm túc lạ thường, cô hỏi" Cha, sao cha lại nói thế? Con rất ổn mà"Ông Hạ nhìn con gái bằng một ánh mắt vô cùng trìu mến, giọng ông nhẹ nhàng trầm ổn" Cha hiểu được những nỗi đau mà con phải chống chọi, là tại cha không lo được cho con. Dù chuyện này chẳng vui vẻ gì, nhưng hôm nay cha phải nói" ông Hạ khẽ đặt bàn tay ấm áp lên tay cô" Hiểu Lam, cha mong con được hạnh phúc. Chuyện này cha biết con không muốn nhắc tới, nhưng con nhất định phải đối mặt. Cha sẽ cho con được tự giải quyết vấn đề của con. Nếu không thể nắm lấy, thì buông tay cũng không phải một ý tồi." Lời ông Hạ vừa ngừng lại thì cũng là lúc đồ ăn được mang lên, vừa vặn phá tan không khí ngột ngạt ban nãy. Bà Hạ không nói gì, vì suy nghĩ của bà cũng chính là những lời ông Hạ nói vừa cố làm mặt vui vẻ nhưng thực ra tâm trí Hiểu Lam đã bay đến một nơi khác. Lời cha cô cứ văng vẳng trong đầu. Những lời ông nói rất đúng, dù cho cô có cố gắng trốn tránh thế nào thì mọi chuyện đang tiếp diễn vẫn yêu cầu cô phải đối diện. Và cô biết, dây dưa giữa cô và Lâm Phong chưa dừng lại. Convert Vesperine Edit Mạt Mạt Wattpad MatDangCanhYTô Ánh Hàm ở trong lòng mắng Tần Nhiên một trăm lần. Lúc này hắn đến để làm gì, muốn phá hỏng chuyện tốt của cô sao? Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, hình như Tần Nhiên đúng thật là đã hẹn với Tần Tu hôm nay sẽ đến đây đón cô. Thôi. Dù sao tiểu huyệt của cô cũng bị thao sưng lên rồi, hiện tại còn hơi đau đau, hôm nay đành thôi vậy, cô không cần làm nữa. Vì thế Tô Ánh Hàm giãy giụa muốn lui về phía sau, bắt đầu diễn kịch. "Anh Tần Nhiên tới, Tần Tu, anh buông tôi ra..." Tần Tu bóp eo Tô Ánh Hàm, đôi mắt thâm thúy sáng lên. Bên ngoài Tần Nhiên còn đang gõ cửa. "Anh, anh đang ở bên trong sao? Em vừa mới đi đến phòng cho khách, Hàm Hàm không có ở đó, anh biết cô ấy đi đâu không?" Tô Ánh Hàm tiếp tục giãy giụa, giả vờ khẩn trương "Buông tôi ra, anh buông ra..." "Buông ra?" Tần Tu bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm còn khàn khàn, thật sự gợi cảm đến câu hồn người. "Cho dù hiện tại tôi buông em ra, em muốn như vậy đi gặp Tần Nhiên sao?" Tô Ánh Hàm bị thanh âm kia câu dẫn đến mềm cả chân, biên độ giãy cũng nhỏ xuống "Tôi... A!" Tần Tu kéo quần lót cô xuống, sau đó đem cô bế lên. "Không cần, không cần..." Tần Tu cười lạnh "Nếu em muốn em trai tôi nghe thấy thì cứ tiếp tục kêu." Tô Ánh Hàm thật ra không sợ bị Tần Nhiên nghe được, âm thanh Tần Nhiên kêu trên giường cô cũng nghe qua rồi, nhưng vai diễn của cô hiện tại là thiếu nữ ngây thơ thích Tần Nhiên, vị hôn phu đang ở ngoài cửa, cô sao lại có thể không biết xấu hổ kêu to ra tiếng? "Ngô..." Cho nên Tô Ánh Hàm nhập diễn thực mau, cô trực tiếp cắn cắn ngón tay, bày ra bộ dáng ủy khuất đáng thương bị cưỡng bách. Tần Tu từ sau lưng ôm lấy cô bằng tư thế xi tiểu em bé cực xấu hổ, sau khi mang cô tới cửa rồi, Tần Tu liền tách chân cô ra, bức bách cô dùng huyệt khẩu đối diện với cửa. Ngoài cửa Tần Nhiên đang đứng. "Không cần..." Cái này làm Tô Ánh Hàm thật sự cảm thấy thẹn. "Còn muốn gặp em trai tôi sao?" "Không..." Khóe mắt Tô Ánh Hàm phiếm hồng, thấp giọng khụt khịt, "Không cần..." Tần Tu đem dương v*t cương cứng đưa đến miệng huyệt cô từ phía sau, một bên dùng quy đầu vuốt ve, bên còn lại bình tĩnh mà nói chuyện "Không phải muốn gặp Tần Nhiên sao, tôi hiện tại liền đem cửa mở ra, để hắn nhìn thấy bộ dáng hiện tại của em, thế nào?" "Không..." Tô Ánh Hàm khóc lóc giãy giụa, "Cầu xin anh, cầu xin anh đừng như vậy..." Bởi vị hôn phu đang ở ngoài cửa, Tô Ánh Hàm không dám phát ra âm thanh quá lớn, cô chỉ có thể nức nở xoắn thân thể giống như một con thú nhỏ bị thương, mà nương theo từng động tác vặn vẹo của cô, miệng huyệt hôm qua bị Tần Tu làm sưng lên lại một lần nữa chảy ra mật dịch, đem cự vật đang gắng gượng của anh làm cho trơn bóng. Tần Tu nặng nề hô hấp. Hoa môi của cô gái nhỏ thật mềm, dương v*t của anh chọc lên, vừa giống như chọc vào cây kẹo bông gòn mềm mại xinh đẹp nhất, lại có cảm giác như thể đụng vào đậu hủ non mềm mới làm, nước dịch ấm áp từ bên trong chảy ra, tưới một chút lên mã mắt, tất cả sự tốt đẹp đêm qua đều hiện lên trong óc anh. Vì thế Tần Tu không chút nghĩ ngợi liền đem dương v*t thọc vào cái miệng nhỏ nào đó. "Ân ~" Tô Ánh Hàm lại đau. Tần Tu quả nhiên là tên biến thái, bước dạo đầu cũng chưa thèm làm, cứ như vậy trực tiếp thọc tiến vào, tuy rằng tiểu huyệt của cô đã ăn qua dương v*t, không phải là huyệt xử nữ giống như hôm qua nữa, nhưng rốt cuộc chưa đủ kinh nghiệm, vẫn còn thực khẩn thực non nớt... "Ô..." Bên ngoài Tần Nhiên còn đang gõ cửa, ấy thế nhưng côn th*t lớn của Tần Tu lại cường thế mà thọc mở hoa huy*t nhu mị khẩn trương của cô, như cũ đâm vào chỗ sâu nhất. "Anh?" Bên ngoài Tần Nhiên lại gõ gõ cửa, nhưng bởi vì bên trong không có người đáp lại, hắn liền oán giận bỏ đi. Tô Ánh Hàm lúc này đây mới dám khóc thành tiếng. "Không cần ~ a ~ tôi từ bỏ, Tần Tu... Cầu xin anh, cầu xin anh rút ra đi... A ~" Tần Tu để cô xuống đất, dương v*t không có rút ra, cự vật cương cứng vẫn đang đĩnh vào âm đ*o Tô Ánh Hàm, bị vách động gắt gao mà liếm mút. "Buông ra... Ngô..." Tô Ánh Hàm bị Tần Tu đẩy đến trên cửa, dương v*t chôn trong tiểu huyệt cũng theo sát biên độ của cô mà hướng về phía trước, hung hăng đâm đến đỉnh đầu, lại một lần chọc vào điểm mẫn cảm. Tô Ánh Hàm chợt cất tiếng thét chói tai, ngẩng cằm đón nhận từng động tác của anh, mà Tần Tu một chút cũng không ngừng lại, cũng không có lấy một điểm thương tiếc nào, cứ như vậy nâng một chân cô lên treo ở cánh tay, từ phía sau nặng nề thao lộng. "Bang! Bang! Bang!" "Ngô ~ không cần... Ngô..." "Sao lại cắn chặt như vậy?" "Ngô... A..." "Thủy dịch cũng không nhiều như hôm qua." Đây đều là bởi vì anh chưa thèm nới rộng ra cho tôi đó a tên vương bát đản. Nhưng mà Tần Tu không có tự mình hiểu lấy điều này, anh còn đang hỏi "Là bởi vì Tần Nhiên tới sao?" "Ô ô..." Tô Ánh Hàm đau nói không nên lời. Tần Tu cứ dùng lực đạo như vậy thao trong chốc lát, cho đến khi không nghe được âm thanh rên rỉ ngọt nị mà mình muốn anh mới ngừng lại, xoay mặt Tô Ánh Hàm qua. "Em cứ không tình nguyện như vậy?" Tô Ánh Hàm cắn môi, nức nở nói "Đau..." Tần Tu sửng sốt. Khớp hàm Tô Ánh Hàm căng thẳng, cô cố gắng ngăn lại xúc động muốn trợn trắng mắt trừng anh, lại lần nữa nhu nhược đáng thương mở miệng "Tần Tu, tôi... Tôi thật sự đau quá..." Lông mày Tần Tu nhăn lại, nhéo khuôn mặt nhỏ của cô quan sát nửa ngày, rốt cuộc vẫn là rút ra dương v*t, đem cô ôm trở về trên giường. Tô Ánh Hàm cắn ngón tay nhìn anh. Tần Tu cũng đĩnh dương v*t, không nói chuyện. Hơi thở lặng im chảy xuôi trong không khí, Tô Ánh Hàm không biết Tần Tu đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy có chút xấu hổ nho nhỏ. "Anh..." Cuối cùng vẫn là Tô Ánh Hàm mở miệng trước, "Anh không muốn nói gì thì để tôi đi ra ngoài... A ~" Lời còn chưa nói xong thì đã biến thành tiếng rên rỉ, bởi vì Tần Tu đã quỳ một gối ở mép giường, đem chân cô mở rộng ra, sau đó lôi kéo. "Anh... Ngô..." Đầu lưỡi Tần Tu lại một lần nữa liếm láp hoa hạch cô, ngón tay từng cái từng cái một tham nhập huyệt đạo ướt át. Lúc này Tô Ánh Hàm tuy rằng lại kêu không cần, nhưng thanh âm xác thật trở nên ngọt ngào không ít. Tần Tu liền không ngừng cố gắng, một bên liếm láp âm đế cô một bên gia tăng ngón tay nới rộng, rốt cuộc nới rộng xong, tiểu huyệt cũng đủ đã trơn ướt, Tần Tu nắm lấy vật thô to dưới háng, lại một lần nữa đem quy đầu đặt ở miệng huyệt của Tô Ánh Hàm. Nhưng màn hình di động lại ở ngay lúc này sáng lên. "Giúp tôi lấy lại đây." Tô Ánh Hàm cho rằng chính mình nghe lầm "Cái gì?" Tần Tu "Trên đầu em, di động, lấy lại đây đưa cho tôi." Tô Ánh Hàm ngốc ngốc mà làm theo. Tần Tu tiếp nhận di động, đồng thời lại đem chân Tô Ánh Hàm kéo qua, ấn cô dưới thân mình điều chỉnh tư thế. Tần Tu mở loa lên, thanh âm Tần Nhiên từ đầu bên kia di động truyền đến "Anh?" Tô Ánh Hàm "!!!" "Có việc gì thế?" Như là không thấy được vẻ hoảng sợ trên mặt Tô Ánh Hàm, Tần Tu một bên trả lời điện thoại, một bên đem quy đầu chậm rãi đưa vào huyệt đạo cô. "Ngô..." Lại bị lấp đầy. Lúc này đây bởi vì đã làm đầy đủ bước dạo đầu, tuy rằng tiểu huyệt có điểm sưng, nhưng Tô Ánh Hàm vẫn cảm thấy thực no căng, thực thoải mái. Cô muốn rên lên, nhưng lại không thể kêu thành tiếng, bởi vì Tần Tu đang nói chuyện điện thoại cùng Tần Nhiên, lúc rên rỉ cô chỉ có thể dùng tay gắt gao mà che miệng lại. "Ngô..." Này không khỏi cũng quá kích thích đi!! ________ mấy chương sau tác giả đặt tên chương dài như bài sớ á.... các cô có thể gọi tôi là mạt mạt, đừng gọi editor nghe nó xa cách lắm... tiếp tục nào 40 vote 10 cmt nha... Đạo diễn Từ chỉ chỉ một vài người, bảo bọn họ ra Phù thở phào nhẹ nhõm, ngón tay kia không chỉ vào trộm nhìn sang bên cạnh thì phát hiện, trong vòng chưa đầy hai phút, chỉ còn lại năm người."Các cô nhìn thấy tờ giấy trong tay rồi chứ? Không sai, chủ đề mà các cô nhận được đều giống nhau, chính là "khóc."" Đạo diễn Từ đỡ mắt kính, tuy chưa đến năm mươi nhưng tóc ông đã bạc trắng trông rất già, giọng nói đầy thăng trầm, "Bây giờ sẽ bắt đầu, cho các cô 1" để biểu diễn."Diệp Phù ngơ ngẩn đứng đó, bốn nữ diễn viên khác đã quỳ xuống mặt đất bắt đầu khóc, họ khóc vô cùng bi thương, thậm chí còn gào lên thành tiếng, tuỳ ý bịa ra một cái tên, tăng thêm kịch tính cho vai Phù nhập vai rất chậm, bản thân cô tự biết điều này, vì thế mỗi lần đóng phim, cô đều đến sớm hơn người khác một tiếng, nhưng thử vai lại không giống như đóng phim, không ai cho cô thời gian chuẩn bị trước, huống hồ, chủ đề mới được chưa có đủ thời gian để chuẩn bị, khi đạo diễn Từ kêu dừng lại, nước mắt Diệp Phù mới trực trào ra."Cô, cô, cô... trở về đi." Đạo diễn Từ giơ tay lên, Diệp Phù nhận lệnh cầm nội y chuẩn bị thay thì thấy ông chỉ vào cô nhíu mày nói, "Cô, khóc lại đi."Diệp Phù ngạc nhiên nhìn ông."Vừa nãy cô chưa khóc được, cho cô một cơ hội nữa." Đạo diễn Từ nói xong, nhìn về phía Diệp Phù, "Cô còn một phút.""Cô ấy nhập vai rất chậm." Người đàn ông bên cạnh đạo diễn Từ bỗng mở miệng, giọng nói trầm thấp, từ tốn rất dễ nghe, "Cháu đi giúp một chút."Đạo diễn Từ có chút bất ngờ nhìn anh, "Được thôi.""Sầm Loan!" Nữ diễn viên đứng bên cạnh Diệp Phù kinh ngạc thốt lên, "Đúng là anh ấy!"Diệp Phù cũng kinh ngạc, người đàn ông kia thực sự là ảnh đế Sầm Sầm Loan 24 tuổi, anh đã đạt được giải nam diễn viên xuất sắc nhất nhờ vai diễn trong bộ phim điện ảnh [ Huyết ] của đạo diễn Từ, từ đó nổi tiếng toàn cầu, nghe nói rằng mấy năm trước anh xuất ngoại để học tập, đến giờ cũng đã được vài năm, khi quay lại vẫn chưa đóng một bộ phim nào. Ai có thể ngờ, buổi thử vai này lại có thể gặp được anh?Sầm Loan bước đến, tháo kính râm đồng tử của anh rất nhạt, có vẻ thực lãnh đạm, anh ít khi nói cười nên càng trông lạnh nhạt, anh nhẹ nhàng đặt kính lên đi đến trước mặt Diệp Phù, không nói câu gì, đột nhiên bóp cổ cô đè xuống sàn đau đớn bỗng xâm chiếm cột sống yếu ớt, Diệp Phù chưa kịp sợ hãi kêu lên, người bên cạnh đã hét thấy tiếng kêu của những người đó, cô bình tĩnh hiểu ra, ảnh đế đang giúp cô tìm cảm hứng để lẽ là... bị cường bạo?Sau khi cô ngộ ra, ngay lập tức cô giãy giụa, trong đầu không ngừng tưởng tượng, người này muốn bạo hành mình, nước mắt chảy xuống, cô khóc và kêu lên, "Cầu xin anh buông tôi ra..."Nước mắt giàn giụa khắp mặt, cô khóc đến mức rùng mình, bộ ngực đầy đặn vô tình cọ vào áo người đàn ông, vì lạnh nên đầṳ ѵú hơi dựng đứng thể của Diệp Phù rất đẹp, làn da trắng nõn, làm người ta liên tưởng đến câu da như ngưng chi*.*Ngưng chi 凝脂, Dầu mỡ đông. Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng. ◇Thi Kinh 詩經 "Thủ như nhu đề, Phu như ngưng chi" 手如柔荑, 膚如凝脂 Vệ phong 衛風, Thạc nhân 碩人 Tay nàng trắng và mềm như mầm cỏ non, Da nàng trắng mịn màng như mỡ đông. ◇Bạch Cư Dị 白居易 "Ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi" 溫泉水滑洗凝脂 Trường hận ca 長恨歌 Nước suối ấm chảy mau, rửa thân thể mịn rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp, khi khóc lại không đẹp, nhưng Diệp Phù thì không, cô khóc rất đẹp, vừa nãy khi nước mắt cô trực trào ra, đạo diễn Từ đã muốn nhìn người phụ nữ này khi khóc thành tiếng sẽ có dáng vẻ thế giờ ông đã thấy được, ánh mắt ông sáng lên, lập tức hô to, "Được rồi.""Cô trở về đi." Đạo diễn Từ nói với những người khác rồi quay sang Diệp Phù, "Sắp tới, cô hãy giữ dáng, không được có bất kỳ vết sẹo hay thay đổi nào, nếu xảy ra vấn đề gì hãy liên hệ cho tôi. Ba ngày sau, đến địa điểm này, chúng ta bắt đầu đóng phim."Đạo diễn Từ đưa cho cô một tấm danh thiếp và địa chỉ rồi xoay người rời Phù sững sờ một lúc mới nhận ra, buổi thử vai của mình đã thành công, cô nhanh chóng đứng dậy, cảm ơn đạo diễn, sau đó thì nhớ tới ảnh đế Sầm Loan đang đứng bên cạnh."Cảm ơn." Cô có chút xấu hổ lấy tay che ngực.~~~~~~<<<<<

xin anh đau quá buông tôi ra